12/12/12

HÀ NHẬT- LƯƠNG DUY CÁN với Táo đầu mùa


HÀ NHẬT- LƯƠNG DUY CÁN với Táo đầu mùa & tâm hồn Thị xã

Oct 28, 2012 7:51 PMPublicPageviews 1447
Trackback from
Ca khúc " TÁO ĐẦU MÙA" Của Đinh Gia Hòa phổ nhạc, thơ Hà Nhật - LƯƠng DUY CÁN mà Hoài Nhớ trình làng cách đây không lâu, đã nhận được một số ý kiến của bạn bè, phần lớn là bạn học thời phổ thông . Cái mà bạn bè ái ngại cho Hoài Nhớ lại xoay quanh hai vấn đề :  THƠ NHẠC và ĐỜI
           
Hầu hết các ý kiến đóng góp đều cho rằng thơ Của Hà Nhật - Lương Duy Cán rất bay bướm và lãng mạn , nó cứ như cuộc đời của nhà thơ vậy , và cuộc đời của Nhà thơ, tình yêu của nhà thơ thì cũng lãng mạn bay bướm như bài viết của Hoài Nhớ vừa trình làng, tất cả đều có thể trở thành niềm xúc cảm vô tận cho những ai quí trọng, yêu mến Thầy giáo LƯƠNG DUY CÁN nhà thơ HÀ NHẬT Nhưng liệu Hoài Nhớ có chủ quan không khi trình làng những " BÍ MẬT ĐỜI TƯ" mà bấy lâu nay ít người biết mà thầy thì... dấu.
Không và không đâu !Đối với Hoài Nhớ  thầy là một người thầy trên cả tuyệt vời, một nhà thơ trên cả tuyệt vời và một người anh cũng trên cả tuyệt vời. Viết xong Hoài Nhớ có báo xin phép thầy trước khi đăng, thầy không khen cũng không chê, chỉ nói: Được .
Mà các bạn có còn nhớ không ? và biết đó, thầy rất kiệm lời. Chấm bài làm văn cho bọn mình không khi nào Thầy khen " "Giỏi" hay "tốt"mà cao nhất là " Được, thường là điểm 8.
        Rồi thầy hứa và thầy đã gửi cho Hoài Nhớ, bài viết sau đây của Thầy.
      ( Xin mời các bạn cùng xem)
TUÂN NGUYỄN, KẺ MƠ MỘNG

Vào bệnh viện Chợ Rẫy thăm Tuân rồi đưa Tuân đến nghĩa địa Gò Dưa bên Thủ Đức, cúng “mở cửa mả” cho Tuân, những chuyện ấy dồn dập xảy ra cứ như là không có thật. Buổi chiều ấy, ngồi nói chuyện với Cao Xuân Hạo về Tuân Nguyễn, Hạo buông một câu nghe mà lạnh người :
- Tuân Nguyễn sinh ra ở đời là để đóng cái vai trò này : khi có ai đó muốn kêu lên “trời ơi, sao mà tôi khổ thế ?”, thì nhìn vào Tuân Nguyễn, sẽ thấy mình chưa phải là người khổ.

Tôi tình cờ mà quen rồi trở thành bạn thân của Tuân Nguyễn. Ấy là vào tháng 8 năm 1959, tôi phải dự một cuộc chỉnh huấn một tháng, gồm tất cả giáo viên cấp 2 và cấp 3 toàn miền Bắc, cùng tất cả sinh viên sư phạm mới tốt nghiệp. Nơi họp là trường Bổ túc công nông đóng tại Giáp Bát, cách phía nam Hà Nội mấy cây số. Ai đã từng dự những cuộc chỉnh huấn trong 2 cái năm 1958, 1959, nhất là những ai là văn nghệ sĩ và sinh viên văn khoa, thì chắc mãi mãi chẳng bao giờ có thể quên. May mắn là mỗi buổi chiều, ăn cơm xong, chưa đến giờ học tập hay kiểm thảo buổi tối, chúng tôi có được chút thời gian để trò chuyện mà không phải lên gân góp ý hay kiểm điểm lẫn nhau.
Tôi là sinh viên mới tốt nghiệp, chưa biết sẽ được phân công về đâu (đến cuối cuộc chỉnh huấn thì tôi mới nhận được quyết định của Bộ Giáo Dục về Nghệ An để dạy cấp 2). Tuân Nguyễn ra trường trước một khóa, đang là giáo viên của một trường Học sinh miền Nam hình như đóng tại Hà Đông. Cùng gốc gác Quảng Bình (Tuân Nguyễn quê ở Huế nhưng có nhiều năm sống ở Đồng Hới lúc ông thân sinh làm công chức kiểm lâm), cùng từng học ở Huế, lại hình như cùng có cái gì đó giống nhau về số phận, gặp nhau lần đầu là chúng tôi nhận ra nhau và thân nhau ngay. Trước khi rời Hà Nội để vào Nghệ An nhận việc, tôi dẫn Tuân tới ngôi nhà số 10 phố Hàng Gà, nơi tôi đã ở suốt 5 năm, coi như chính gia đình mình, và cũng được cả nhà coi như con cháu, anh em, mãi cho đến tận bây giờ, tôi đã ngoài bảy mươi. Tuân đến, cũng được cả nhà coi như vậy. Quả thật lúc ấy tôi không ngờ sẽ có lúc Tuân phải “vào trại”, ngôi nhà này cũng bị đến “xem xét”. Gia đình vốn đã bị tiếng “tư sản”, thêm chuyện này nữa thì phiền quá ! Có điều lạ là cả gia đình không ai cảm thấy khó chịu. Mọi người, già trẻ, trai gái, ai cũng quý Tuân.
Chao ôi ! Con người mơ mộng và lí tưởng nhất trên đời ! Quả tình tôi chưa từng có người bạn nào như vậy. Đang là học sinh trường dòng Pellerin kề bên Bến Ngự, ngội trường mà học sinh phải đóng học phí khá cao, phải ở “anh-tẹc” (tức nội trú), phải mặc đồng phục, thắt cà vạt, đi giày tây…, thế mà đùng cái, Tuân bỏ trường lên núi rồi đi bộ đội, tham gia kháng chiến. Lí do thật chính đáng : cách mạng đẹp quá, kháng chiến đẹp quá, hạnh phúc và cơm no áo ấm cho tất cả mọi người, đẹp quá ! Hơn nữa : làm một chàng trai biết rời bỏ ăn ngon mặc đẹp để dấn thân vào đói khổ gian lao thì cũng đẹp quá !
Chao ôi, Tuân Nguyễn đã hơn bảy đêm không thể chợp mắt sau khi xem cuốn phim Những đêm trắng của Liên Xô dựng theo tiểu thuyết của Dostoievski. Dám chắc ở Việt Nam , không có ai yêu Dos cho bằng Tuân Nguyễn, kể cả một người rất mê Dos là nhà văn cùng tên với anh, ông Nguyễn Tuân. Nhân đây cũng nói rằng, trong cả thế hệ chúng tôi, trừ Cao Xuân Hạo, nhà ngôn ngữ học tài ba và nhà dịch thuật chuyên nghiệp, không ai đọc được nhiều tiểu thuyết của Dos, mà đọc trực tiếp từ tiếng Pháp, bằng Tuân Nguyễn. Tuân đọc để rồi, khi thích thú kể lại với bạn bè, đọc thuộc lòng hẳn từng đoạn dài tiếng Pháp, từ Les humiliés et offensés đến L’Idiot, từ Les Karamazov  đếnCrimes et Châtiments. Tuân yêu đến quặn thắt những nhân vật của Dos, yêu đến hóa thân thành nhân vật của Dos, yêu đến mộng mơ, hờn giận, đau đớn cùng với Dos. Mỗi nhân vật của Dos là một nỗi bất hạnh đến sâu thẳm của cuộc đời, nhưng mỗi nhân vật của Dos cũng là một tấm gương chói ngời của lòng tốt, của chủ nghĩa vị tha đến quyết liệt. Hầu như cứ mỗi lần Hiệu sách ngoại văn Hà Nội có một chuyến sách mới là Tuân phải tìm đến, để xem có tác phẩm nào của Dos vừa được chuyển sang hay không. Nếu có thì thế nào Tuân cũng phải mua. Trong tác phẩm của Dos, con người thật đáng thương, nhưng con người cũng thật đáng yêu. Trong tác phẩm của Dos, một cô gái điếm cũng trong sáng đến thánh thiện, tốt bụng đến thiên thần.
Đối với văn học xô-viết, Tuân mê Paustovski. Ông ta viết truyện ngắn tuyệt hay, ông ta là một cây bút bậc thầy. Tuy nhiên, điều Tuân mê nhất nơi nhà văn này chính là lòng tốt của con người. Trong tác phẩm của ông chỉ có cái đẹp, những tình cảm đẹp và những con người tuyệt đẹp, những con người chỉ chắt chiu đi thu nhặt những hạt bụi vàng trong cuộc đời để đúc nên những bông hồng vàng đem dâng tặng người đời, từ văn hào Andersen của nhân loại, đến anh phu quét rác đêm trên đường phố Paris… Tuân yêu những mối tình hư ảo của Paustovski, bởi “chỉ trong tưởng tượng tình yêu mới mãi mãi là thơ là mộng”…
Tuân ghét những tác phẩm mượn danh hiện thực để miêu tả sự thô bỉ của con người, khiến người ta nghĩ đến con người như một thứ loài vật. Chính vì thế mà trong văn học Việt Nam , Tuân yêu Thạch Lam, yêu Nam Cao. Tuân cũng rất yêu Nguyễn Tuân, nhà văn của cái đẹp, cũng là nhà văn dám sống cho cái đẹp.
Với văn chương thì thế, với mọi người xung quanh, Tuân cũng đối xử như thế. Không ghét ai, Tuân chỉ không chơi với người mà Tuân không thích. Đối với những người quen biết, Tuân sống theo cách “làm sao có thể đem đến một niềm vui, một hạnh phúc, dù nhỏ”.
Tuân sống ảo tưởng đến kì lạ. Một lần Tuân kể :
- Hôm qua, mình đi tàu điện từ Hà Đông về, ngay chuyến tàu đầu tiên. Trong toa gần như không có ai ngoài mình ở cuối toa và một người khác ở đầu toa. Lúc tàu gần đến chỗ dừng, mình bỗng nhận rằng đó là một cô gái đẹp vô cùng. Cái dáng ngồi, cái khuôn mặt của cô gái trong ánh sáng mờ mờ trước buổi bình minh, đẹp một cách kì lạ. Cô gái xuống tàu. Đến lúc mình chợt nghĩ ra là phải xuống tàu để đi theo cô ta, thì cô gái đã đi mất hút, tàu lại đang chạy nhanh...
Chỉ có thế mà liên tiếp cả một tuần liền, Tuân lại đi chuyến tàu điện đầu ngày từ Hà Đông về Hà Nội, mong lại được nhìn thấy cô gái với dáng ngồi và khuôn mặt tuyệt đẹp trong ánh sáng của buổi lê minh nơi góc cuối toa tàu. Cho đến tận hôm nay, tàu điện Hà Nội đã bị dẹp bỏ lâu rồi, thế mà mỗi lần bước chân trên một phố cũ Hà Nội, tôi không thể không tưởng tượng hình ảnh anh chàng Tuân Nguyễn nơi một đầu toa tàu, dán đôi mắt say mê sau đôi tròng kính cận lên một dáng hình con gái mảnh mai ở phía cuối toa tàu.
Hầu như cả đời, Tuân chưa được yêu một cô gái nào. Thỉnh thoảng Tuân cũng có kể chuyện cô này cô nọ, nhưng tôi biết tất cả đều do Tuân tưởng tượng ra. Có thể coi câu chuyện tình này như một chuyện tiêu biểu của anh. Hồi đó, qua bạn bè, anh quen gia đình một cô gái Hà Nội. Cô khá đẹp nhưng mắc bệnh tim, khuôn mặt lúc nào cũng phảng phất buồn. Chao ôi, đây đúng là vẻ đẹp lí tưởng của Tuân Nguyễn rồi ! Une beauté pâle et maladive ! Một nhan sắc xanh xao và đau ốm ! Tuân yêu đến say mê, yêu và làm thơ, lấy cả tên cô gái để đảo lại thành bút danh kí dưới các bài thơ của mình. Trước mối tình ấy, cô gái vẫn từ chối cho đến trước khi qua đời. Sợ phiền lòng người đã khuất, tôi xin không nhắc tên người con gái ấy.
Thêm một chuyện nữa cũng đầy chất Tuân Nguyễn. Trong khoảng thời gian còn lại trước khi tôi vào xứ Nghệ, đến bây giờ tôi không còn nhớ là trong trường hợp nào, Tuân và tôi quen một cô gái Hà Nội. Cô không đẹp nhưng có duyên, dáng người khá thanh thoát, nói năng nhỏ nhẹ. Sáng nào cô cũng đến thăm chúng tôi ở 10 Hàng Gà, chuyện trò một lúc rồi ra về, cả đến và về đều đi bộ. Hồi đó, ở Hà Nội, xe đạp là một thứ tài sản, nhưng cũng chưa ai lấy việc có xe hay không có xe để làm thước đo giá trị. Chúng tôi chỉ thấy cảm động khi nhìn những bước chân khoan thai của cô gái trên hè phố và cái bóng nhỏ của cô khuất dần mỗi khi cô từ nhà chúng tôi ra về. Có một cái gì đó thật đáng yêu. Có lần chúng tôi định đi theo cô đến thăm nhà cô thì cô khéo léo từ chối. Cô cũng khéo léo không cho biết nhà ở đâu, chỉ nói là ở mạn phố Nguyễn Thái Học. Mà phố Nguyễn Thái Học thì dài dằng dặc. Thế mà có một buổi sáng cả hai thằng lững thững đi dọc con phố đến hai lần, thử đoán xem cái nhà nào có thể là nhà của cô. Sau khi tôi rời Hà Nội, cô gái vẫn chăm chỉ đến thăm Tuân. Và tôi, trong mỗi bức thư gửi từ xứ Nghệ cho Tuân, đều có một câu tái bút nhờ chuyển cho cô. Tôi vẫn mong có một chuyện tình, tuy không lãng mạn li kỳ nhưng đẹp giản dị như một truyện tình Thạch Lam giữa Tuân và cô gái Hà Nội ấy. Cuối cùng thì mọi chuyện chẳng ra sao cả. Nguyên nhân thì thật cũng chẳng ra làm sao cả. Đại khái là có một lần, vì không thể từ chối, cô gái đành cho Tuân biết nhà. Và Tuân tìm đến. Đến rồi thì Tuân mới vỡ lẽ ra là cô gái không muốn chúng tôi biết nhà chỉ vì mặc cảm là nhà cô ấy nghèo. Điều ấy khiến anh chàng Tuân cảm thấy bị xúc phạm. Trong một bức thư khá dài cho tôi, Tuân viết rằng : việc gì mà cô ấy phải làm như vậy ? Mình đến nhà cô ấy, thấy bên hàng rào có dàn mướp, có cây đu đủ, xinh xắn và thơ mộng. Mẹ cô ấy là một bà cụ hiền từ, gợi mình nhớ đến mẹ mình. Lẽ ra cô ấy phải tự hào… Tuân còn viết nhiều nữa, khá là gay gắt.
            Sau này, trong những năm “ở trại”,  hình như Tuân cũng có một mối tình, nồng nhiệt và bi thương, có lẽ thuộc loại những tình yêu hiếm thấy và cảm động nhất trên đời. Chuyện này hình như có người đã kể, tôi không kể lại nữa.
        Một chuyện này thì thật giống truyện tiếu lâm. Hồi đó Tuân đã sống ở Sài Gòn. Có một đứa cháu họ gọi Tuân bằng cậu, thỉnh thoảng đến chơi. Một lần hắn báo cho Tuân tin mừng là vợ hắn mới sinh con. Tuân hỏi thăm :
- Thế à ? Con trai hay con gái ? Được mấy ngày rồi ?
- Dạ, con trai. Được mười ngày rồi.
- Thế nó mở mắt chưa ?
Thằng cháu chưng hửng :
- Trời, cậu làm như nó là chó con hay sao mà “nó mở mắt chưa” !
             Kể lại chuyện này với tôi, đứa cháu của Tuân vẫn không hiểu sao một người thông minh từng trải như ông cậu của nó, lại có thể hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy. Chao ôi, nếu nó biết rằng, cho đến tuổi ngoài bốn mươi, cậu nó chưa từng được nắm tay một người con gái, nói chi chuyện nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh ! Tuân có thể đọc thuộc lòng những đoạn văn dài bằng tiếng Pháp, có thể tự học tiếng Nga trong nhà tù để sau này dịch được Bim trắng tai đen, nhưng Tuân phải mất hơn mười năm quan trọng nhất trong một đời người sống trong cảnh không có cuộc đời.
                Sau chỉnh huấn 1959, Tuân may mắn được nhận về tổ thơ của Đài Tiếng nói Việt Nam . Có một phòng con ở chỗ phố Tràng Tiền, Tuân vẫn coi ngôi nhà ở 10 Hàng Gà như ngôi nhà để trở về. Mỗi năm, vào dịp hè, tôi lại trở về Hà Nội, hai thằng lại cùng ăn, cùng đi chơi với nhau, trong đó nhiều lần có cả Phùng Quán, người bạn chung của cả hai đứa. Cũng có năm, Tuân vào Vinh khi tôi dạy ở Vinh, vào Quảng Bình khi tôi đã chuyển vào Quảng Binh. Năm nào cũng giống năm nào, vẫn cái anh chàng Tuân mang đôi kính cận dày cộm và gầy gò đến tột mức của sự gầy gò ấy.
     Cũng cần nói một chút về cái gầy của Tuân Nguyễn. Nguyên nhân là Tuân bị ankylostome (giun móc). Tuân thường khoe là bao giờ cũng cô gắng ăn thật nhiều để còn “chia phần” cho bọn ankylostome ấy, nếu không, chúng nó sẽ ăn vào thịt Tuân. Không biết trong những năm ở trại của Tuân, cái bọn ankylostome ăn thịt Tuân ấy sống như thế nào ? Có lẽ chúng đã chết hết rồi chăng ?
            Vào thăm tôi ở Vinh giữa lúc tôi đang thuyết trình về Nguyễn Du với học trò trường cấp 3 Huỳnh Thúc Kháng trong dịp kỉ niệm 180 năm ngày mất Nguyễn Du, Tuân Nguyễn sang sảng đọc thơ ca ngợi Nguyễn Du. Vào chơi với tôi ở Quảng Bình, có giấy giới thiệu “đi thực tế” do Đài Tiếng nói Việt Nam cấp, Tuân được huyện Lệ Thủy sắp xếp nơi ăn ở, sắp xếp cả chuyện cho người chở thuyền đi dọc dòng Kiến Giang. Lần ấy, tình cờ có thêm nhà thơ Đào Xuân Quý, chúng tôi thật vui vẻ.
            Cũng có lúc Tuân chọn những chuyến đi khác. Không chỉ làm một anh biên tập thơ cho Đài, Tuân còn làm nhiều thơ và thơ Tuân đã có nhiều người thích. Sau một chuyến lên Thái Nguyên, Tuân đọc với bạn bè :
            Lên Thái Nguyên rồi đi chẳng được
Yêu người, yêu đến cả mồ hôi
            Tuân vẫn thế, hồn nhiên, mơ mộng, đầy niềm tin đến ảo tưởng. Tuy nhiên, dần dần tôi nhận ra ở nơi Tuân một cái gì đó đang đổ vỡ. Đỉnh cao là vào một buổi chiều ở Hà Nội, Tuân đọc cho nghe bài thơ viết sau đám tang một người thầy :
            Con đi theo linh cữu của thầy
            Nhưng không phải để đưa thầy ra mộ
            Có lẽ nếu tình yêu của Tuân bớt ảo tưởng đi, bớt tuyệt đối đi, thì sự đổ vỡ của Tuân không dữ dội đến như vậy. Nhưng biết làm sao được. Trên đời đã có một người như Tuân Nguyễn, đã phải có một người như Tuân Nguyễn. Hình như thế giới luôn luôn phải là như vậy. Việc xảy đến với Tuân thật đột ngột và bất ngờ. Nó cứ như tai họa từ đâu bỗng giáng xuống gia đình Vương Thúy Kiều vào năm Gia Tĩnh triều Minh. Nó cứ như cái tai họa từ đâu bỗng giáng xuống đầu anh cựu chiến binh trong Đoạn đầu đài của Aitmatov sau này. Không biết lấy gì mà lí giải. Trong một khoảng thời gian ngắn, tai họa đến với ba người bạn tôi : Tuân Nguyễn, Bùi Ngọc Tấn, Vũ Huy Cương.
            Có một chi tiết mà bạn bè Tuân hồi đó ai cũng biết. Ấy là một thời gian ngắn trước khi tai họa ập đến, Tuân lo lắng nói với mấy người bạn rằng trong khi Tuân vắng nhà thì cái ngăn kéo bàn của anh ở phố Tràng Tiền bị mở trộm, lấy đi của anh cái nhẫn vàng và quyển nhật ký.
- Mất cái nhẫn thì chẳng sao, chỉ lo quyển nhật ký. Mình nghĩ là kẻ trộm nó mới lấy cái nhẫn, chứ … thì lấy cái nhẫn làm gì.
Bạn bè bảo :
- Thế thì không phải là kẻ trộm rồi. Người ta lấy cái nhẫn để cậu tưởng là kẻ trộm thôi.
Chuyện xảy ra đúng như vậy.
            Từ căn phòng ở phố Tràng Tiền, với hai tay bị còng, Tuân đã làm một chuyến đi hơn mười năm nhọc nhằn và tủi hận.
            Năm 1975 tôi mới gặp lại Tuân ở Hà Nội giữa khoảng không gian bé bằng một chiếc chiếu trong một căn nhà gần ga Hàng Cỏ. Tuân và Phương Thúy phải mua lại cái khoảng không gian tí tẹo ấy bằng không biết bao nhiêu chuyến xe ba gác chở cái thứ mà dân Hà Nội bỏ lại trong các nhà vệ sinh công cộng, chuyển ra ngoại thành cho người ta mua bón ruộng. Những chuyến xe ba gác như thế luôn luôn phải bắt đầu từ lúc gần nửa dêm.
            Từ Phan Thiết vào Sài Gòn chơi, tôi lại gặp Tuân, mừng vì thấy Tuân và Phương Thúy ở trong một ngôi nhà khá đẹp ở một khu vực thật đẹp, Tuân lại đi dạy văn cho một trường cấp 3 ở Bình Thạnh, được học trò rất yêu. Thúy nói rất thật lòng :
- Thấy anh Tuân được các cô học trò yêu, em rất vui. Em biết em xấu. Anh Tuân phải được yêu người đẹp.
Rồi khu phố còn thương tình, cho Tuân mở cái quầy bán báo bên lề đường để kiếm thêm chút tiền.
            Qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai chăng ? Hóa ra không phải vậy. Ngôi nhà đẹp Tuân ở chỉ là của người khác cho ở nhờ, cũng là để giữ nhà cho họ. Khi Tuân xin được đi dạy chính thức thì một cô làm nghề tổ chức, thấy tên của Tuân, đã gạt đi ngay :
- Cho cái tên phản động ấy dạy văn sao được !
            Theo nhiều người cho biết thì cái cô tổ chức ấy biết Tuân bởi vì hồi xưa cô từng là học trò của Tuân khi cô học ở Trường học sinh miền Nam .
            Rồi ngày đầu tiên Tuân mừng rỡ đạp xe đi lấy báo để khai trương cái sạp báo bé nhỏ của mình cũng là ngày mà một chiếc xe tải đã chọn đúng lúc để lùi từ trong hẻm ra mà xô ngã Tuân xuống đường, gây chấn thương sọ não. Đúng là Đoạn đầu đài rồi. Bây giờ thì Tuân phải đi thật xa, đi mà không bao giờ trở lại.
            Ôi, Tuân, anh chàng hiền lành và mơ mộng, anh chàng gầy yếu cả thể xác lẫn linh hồn, anh chàng sinh ra để thao thức trước nỗi khổ ở đời nhưng chính mình thì vô hạn khổ.
            Tên thật của Tuân Nguyễn là Nguyễn Tuân, ngẫu nhiên mà trùng tên với nhà văn tài hoa bậc nhất nước ta. Có lẽ khi đặt tên cho con, các vị thân sinh của anh không hề nghĩ gì đến chuyện này, vì phải rất lâu sau khi con trai họ ra đời thì Nguyễn Tuân mới có Vang bóng một thời cho người đời ca tụng. Tránh việc trùng tên cho người ta khỏi ngộ nhận, hóa ra Tuân Nguyễn đã tự nhận mình như một sự đảo ngược của số phận : một người thì có đủ thứ vinh quang, một người thì gặp toàn nghiệt ngã.   
            
                                                                                                 
Sài Gòn, giữa Tết 2008
HÀ NHẬT
Bài đã in trong tập Nhớ Tuân Nguyễn (NXB Hội Nhà Văn – 2008) 

            Còn Đinh gia Hòa sau khi trở về Đà Nẵng một thời gian thì mail vào cho Hoài Nhớ :
"Đã đọc hết Táo đầu mùa, hay nhưng kết thúc hơi đột ngột"  Rồi : " Lục lại trong trong đống tư liệu cũ đã nhuốm màu thời gian của gia đình thì tìm lại được bản chép  tay thơ, trong đó có  3 bài  không rõ tên tác giả, nghi của Thầy Lương Duy Cán , qua Hoài Nhớ cho Đinh Gia Hòa  chuyển đến anh Cán 3 bài thơ này , chúc anh tiếp tục tìm kiếm , lục lọi lại được những hạt ngọc lấp lánh còn ẩn dấu đâu đó" Trên đường đá sỏi"


Tâm hồn Thị Xã

 
Ôi Thị Xã , ta yêu
 từng ngã phố
 Trong tim ta
 Mang một góc đường quen
 Nơi ban đầu ta đã
 Gặp mắt em
 Không hò hẹn
 Không đợi chờ khắc khoải
 Ngày dẫu mất
 Nhưng tình ta còn mãi
 Như mùi hoa sen trắng
  Buổi chiều xưa...

   
Khi đi sơ tán để lại ,

  ...Một chú  dế nằm
 quên trong hộp gỗ
 Một nét khắc nơi
 ngăn bàn lớp cũ
 Với một vệt dài
 mực tím quá  thân quen
 Để đêm đêm bên ánh
 lửa ngọn đèn
Ta sẽ giảng cho em
 nghe bài lịch sử
 Chuyện  lịch sử, đâu
 chỉ là sách vở
 Mà chính là hôm
 nay, là những ngày này...



     
Trong tập "Hoa sen trắng" tặng Tôn Nữ Liên Chi



 
Tóc em dài như
 Một tiếng chuông ngân
 Buông ngân nga
 Khi bóng chiều xuống chậm
Tôi người khách lữ hành trên trái đất
Nghe chuông buông, chợt nhớ tới quê nhà
Chiều đến rồi tôi vẫn mãi đi xa
Lòng ngơ ngẩn bổng òa rơi nước mắt

  ...Hỡi chim cu gáy vườn xa
 Đừng khua giấc
  Ngủ em ta đang nồng
 Hỡi dòng sông
 Chảy mênh mông
 Em ta đang ngủ
 Thôi đừng sóng xao

Mấy khổ thơ trên, không nhầm lẫn gì nữa, là những câu trong tập " Tâm hồn thị xã" và tập " " Hoa sen trắng" của Hà Nhật đã thất tán bấy lâu nay, vì ít nhất Hoài Nhớ cũng biết: Tóc em dài như một tiếng chuông ngân
 Buông ngân nga khi bóng chiều xuống chậm


Mà Hà Nhật viết tặng cho...thì Tôn Nữ Liên Chi chính là một thiếu nữ xinh đẹp của một thời Đồng Hới mộng mơ, mà Hà Nhật đã ví" Tóc em dài như một tiếng chuông ngân, hỡi dòng sông chảy mênh mông- em ta đang ngủ- thôi đừng sóng xao" Chuyện kể rằng:
  Ngày xưa ngày xửa, Hà Nhật nghỉ hè nên từ Quỳnh Lưu -Nghệ an về thăm quê , đó là cái thị xã nhỏ có tên là Đồng Hới nằm bên sông Nhật Lệ có nhiều hoa và lắm chim- Hoa hồng và chim Cu. và ở đó cũng có nhiều người  bạn của Hà Nhật đang ở cái tuổi trăng tròn , cả nam và nữ. Trưa nọ, Hà Nhật rủ người bạn trai ít tuổi hơn mình đi chơi và hai người ghé vào một căn nhà trong một con phố nhỏ gần bờ sông Nhật Lệ. Cửa  không đóng , nhà vắng, hai chàng lững thững đi vào. Trên cái tràng kỷ bóng loáng kê cạnh cửa sổ, một thiếu nữ đang mới thiu thiu ngủ và hình như kết hợp phơi cho mái tóc dài vừa gội còn thoang thoảng mùi bồ kết. Không làm phiền đến giấc ngủ của người đẹp, Hà Nhật véo nhẹ vào tay bạn rồi hai người kéo ghế nhè nhẹ ngồi "coi nhà dùm"  ngắm những đường nét chạm trổ cầu kỳ trên các cây xà của căn nhà và tiện thể cũng chiêm ngưỡng luôn cả những đường cong phập phồng, khuôn mặt khả ái cùng mái tóc dài mà tạo hóa dành tặng cho phái đẹp  ..đang tọa trên tràng kỷ. Làn gió nhè nhẹ từ ngoài vườn , thốc  qua khung nhỏ cửa sổ làm tóc nàng bay bay, tà áo bà ba đen  cũng phập phồng cùng hơi thở của nàng. Bên ngoài khung cửa sổ ấy, một cây táo già  sai quả, trái chín vàng và bầy chim cu thì nhởn nhơ ăn táo. Xa xa phia cuối khu vườn thỉnh thoảng đàn chim cu lại cất lên tiếng gáy Cúc...cù ... cu !  Cúc ... cù ... cu. Còn xa xa nữa, ngoài kia dòng Nhật lệ vẫn chảy mênh mang, sóng vẫn vổ, vẫn khua dồn dập,  đều đặn.
Có lẽ tất cả những chất liệu trên đã tạo tình cho Thơ  Hà Nhật bay bổng, lan tỏa cho đến hôm nay, Và... không ai khác, người đi cùng Hà Nhật trưa hôm đó ! Chính là Đinh Gia Hòa người có công cất giữ, lưu trữ bài thơ cho đến nay và  cung cấp cho HN biết rỏ xuất xứ, hoàn cảnh ra đời của bài thơ.

Xin chúc nhà giáo , nhà thơ Hà Nhật - Lương Duy Cán tiếp tục có những bài viết hay tặng cho đời
 
  • Đoàn Binh
    Được đọc bài viết này, rồi được tiếp cận nói chuyện thân tình với anh Đinh Gia Hòa về ngọn nguồn những bài thơ trên của thầy Cán, em thật phục : ..
    • .
      • .
      • Nov 4, 2012 9:30 PM
      Ngoài ra ĐGH còn là kho tư liệu về ĐH đó, nói đến đâu biết đến đó và biết một cách vanh vách
  • .
    • .
    • Nov 2, 2012 9:33 PM
    Bài này HN mới sửa và thêm một vài chi tiết ở đoạn cuối,
    • Hoxuanu
      Đọc bài viết của anh giới thiệu về thầy LDC và như cũng giới thiệu về anh Tuân Nguyễn, thật ngưỡng mộ tài năng làm thơ, viết văn lắm. Ngày xưa khi ..
      • .
        • .
        • Nov 2, 2012 7:53 AM
        Cám ơn độc giả Hoxuanu đã xem đọc một cách kỷ càng chi tiết bài viết của Thầy LDC và đưa ra được những nhận xét hết sức lý thú, chính xác cả n..
    • Phương Thảo
      Mấy bài thơ của thầy tặng Tôn Nữ Liên chi câu chữ mượt mà như mái tóc thiếu nữ yêu kiều đó. Chúc cho thầy của chúng ta luôn mạnh khỏe, để được ..
      • .
        • .
        • Nov 1, 2012 5:33 PM
        Dạ, em cám ơn cô ! em sửa rồi ạ.
        Người mà thầy tặng thơ , với những câu chữ mượt mà như mái tóc thiếu nữ yêu kiều, ! Người đó, Th biết là ai kh..
    • Phương Thảo
      Thầy viết về Tuân Nguyễn xúc động thật ( hơn những gì mà PT đã biết về Tuân Nguyễn rất nhiều ). PT chưa biết bài hát do anh Đinh Gia Hòa phổ nhạc bà..
      • .
        • .
        • Nov 1, 2012 6:07 PM
        Những chuyện như thầy kể dần dần sẽ được hé mở, giai đoạn 58-59 nhiều người cười ra nước mắt, thầy ta cũng sém dính. Hồi mình học ở HàNội nghe nh..
    • Mưa rừng chiều
      rỏ thật ông tuân nguyễn ko ai khổ bằng
      • .
        • .
        • Nov 1, 2012 7:49 AM
        Tận cùng số phận.
        Cám ơn Mưa rừng chiều ghé nhà tui và để lại lời bình, mong gặp hòai để nhớ mãi
    • Đoàn Binh
      Là người đầu tiên '' bóc tem'' . Ngưỡng mộ Thầy, ngưỡng mộ HN và ngưỡng mộ anh Đinh Gia Hòa.
      • .
        • .
        • Oct 31, 2012 10:01 PM
        Ngưỡng mộ ĐB người bóc tem đầu tiên bài của thầy, còn HN và ĐGH chỉ là người " Làm cò", ăn theo bài của thầy thôi
    Đăng nhận xét

    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét